Blank : Khoảng trống hoàn hảo

Tất cả đều có những khoảng trống, là thứ tất yếu phải nằm đó, ngay ngắn, chỉnh chu, để tách sự vật, sự việc ra khỏi nhau, nếu không tất cả trở thành đám hỗn độn nhem nhuốc và vô định.

2577147_the-maze-runner_6

Trên chuyến tàu siêu tốc của thời gian, Hop ngồi nhỏ nhắn ở một góc, có cửa sổ và bàn ăn phía trước. Con tàu êm đến nỗi có thể dựng đứng đồng xu và ngắm nhìn nó mãi. Tốc độ của con tàu thuộc loại nhanh nhất thế giới, cảnh quan bên ngoài khó mà nhìn rõ được, các vệt màu sắc mập mờ xen kẽ bóng tối, ánh sáng đôi khi lướt qua mặt nó tạo thành điểm chói lòa trong phần nghìn giây. Hop chẳng có việc gì để làm trên chuyến tàu này. Nó phải đặt tấm vé cho đích đến mà nó chẳng mong chờ. Rốt cuộc là nó chỉ thấy nó ngồi đợi. Khoảng không gian này thật hoàn hảo cho mọi thứ nó nghĩ ra được.

Trong khoang cuối con tàu có một cái phòng nhỏ. Nó gọi là Chấm. Ít khi nó bén mảng đến căn phòng này, mà hầu như là quên mất sự tồn tại của Chấm. Mục đích của căn phòng chẳng có gì đặc biệt, sứ mệnh đơn giản là chứa đựng các thứ mà Hop không mong muốn bao giờ, trên đời, nhìn lại lần nữa. Chấm đang chờ đợi nó, khi con tàu chạm đích đầu bên kia là lúc nó phải mở cửa căn phòng. Mỗi lúc như vậy chẳng có gì là thích thú và vui vẻ. Căn phòng có cái mùi ẩm mốc và một màn sương lờ mờ, khi ánh nắng lướt qua thì các hạt bụi phản chiếu tia sáng tạo nên thứ như không gian cùng vô số vì sao. Một nơi tuyệt vời dành cho việc lưu trữ những thứ mỏng manh, nhạy cảm.

Thứ mà Hop sẽ để vào đó là thứ mà nó chẳng bao giờ nghĩ, sẽ có ngày, chính nó, phải cất vào, khóa lại. Mỗi một giây phút trì hoãn việc làm ấy là rất quý báu với nó. Thế mà tốc độ con tàu có bao giờ theo phe nó. Cái thứ ấy nó cất trong chiếc hộp nhỏ, cao tầm 30cm, hình khối trụ lục giác, mặt đáy và nắp nằm vừa trong lòng bàn tay nó. Cái hộp đó gọi là Desoul. Nó phải nhẹ nhàng cất vào đây vì cái thứ ấy không còn tự đứng vững được nữa. Hổ thẹn thay, cái vật thể ấy từng là một phần cơ thể nó.

Con tàu chạy qua một khoảng tối đen như mực, trên tấm kính cửa sổ in rõ chân dung của nó. Nó nhìn, hình bóng trong kính cũng nhìn, tưởng chừng như cả hai có thể lao vào, làm một trận nhừ tử, nhưng điều tốt nhất nó có thể làm là chạm từng ngón tay lên tấm kính, chỉ để hai hình ảnh được tiếp xúc với nhau. Con tàu vẫn cứ lướt đi như vậy. Khi ánh nắng rọi vào thì khoang tàu trắng trở nên sáng rực rỡ. Trên đầu nó, những tiếng nhạc phát ra réo rắt. Nó được quyền chọn bản nhạc nó thích. Và thế là với những khung cảnh dịu dàng, nên thơ nó lồng ghép với tiếng đàn guitar điện cực trầm, tiếng vocal như đã bị xé toang cuống họng, giai điệu tiếp tuyến với nhịp trống, mọi thứ tưởng chừng trái quy luật lại hòa quyện tinh tế và tạo cảm giác an toàn, thoải mái cho nó. Nó biết gu âm nhạc của nó không phổ biến, vì thế nó tránh việc chia sẻ thật sự về âm nhạc. Một là không làm người khác cảm thấy phiền lòng, hai là đây là những gì còn lại mà nó nghĩ là thuộc về nó. Chỉ cần con tàu cập bến kế tiếp, thì nó phải bước ra với thế giới bên ngoài. Khoang tàu này sẽ bỏ không trong thời gian rất lâu nữa, Chấm sẽ đóng chặt im lìm, Desoul sẽ gọn gàng ngăn nắp trong đó. Từng lời của bản nhạc vang lên kia đang kéo những giọt nước mắt của nó ra khỏi khoang chứa ngập ngụa. Mắt nó đỏ cay, nhưng lần này không phải vì ăn cỏ nữa.

69djj5Metaphor: ẩn dụ.

 

Owl Zone

Owl Zone

1 AM – Nó nhớ không lầm đã nuốt ít nhất là 2 khóm cỏ tươi và thêm 3 chai bia nữa rồi – Hop đang ở giữa tim đường trong cơn mưa vội đêm mùa thu. ĐẠP! Đó là cách duy nhất bảo đảm sự an toàn trong đêm mưa khuya vắng này. Và quan trọng nhất là nó cảm thấy nó tự do. Tâm trạng nó đang bị kìm nén bởi những cảm xúc chồng chéo và vô định. Nó không dám chấp nhận ngay cả giọng nói của chính nó. Vì thế mà nó tìm ra đây, giữa tim đường, hòng lọc ra những mảnh ghép vô màu của bức tranh nhòe nhoẹt về cuộc đời nó. Đã rất nhiều ngày rồi, cho đến lúc này, Hop vẫn mất ăn mất ngủ vì chính cái thứ đập thình thịch trong ngực nó, và sự bất đồng thuận của bộ não nhỏ nhoi. Mâu thuẫn giữa cảm xúc và lý trí. Nó là người đứng giữa, quan sát và chịu đựng.

Nó là một thứ đa cảm.

2 tháng sau.

Nó trải qua khoảng thời gian tồi tệ nhất đối với nó từ trước đến giờ. Tình trạng cảm xúc của nó không phải là về 0 nữa mà được lui về âm. Tất cả những trạng thái nó trải qua: mất ngủ, khó ăn, đầu óc quay cuồng, mất tập trung, không hoàn thành các công việc đề ra..v.v..Tất cả đều là vì chuyện tình cảm. Vì nó là người như vậy. Trái tim nó khỏe mạnh, đủ sức lấn át trí óc và đưa ra những suy luận thay cho bộ não to hơn gấp 3 lần kia.

Nó sắp tiến đến hôn nhân, với một người phụ nữ kỳ lạ nhất mà nó từng được biết. Không ai giống cô ấy cả. Không ai khiến nó phải mệt mỏi hơn cô ấy cả. Và nó không chấm dứt được vì những nguyên nhân liên quan đến gia đình, danh dự, sự mất mát…Theo nó thì đây là cuộc hôn nhân 50/50. Vì khi đầu óc nó làm việc trở lại thì danh sách những thứ nó có sau hôn nhân rõ ràng và an toàn hơn những thứ nó có nếu chấm dứt. Nhưng trái tim của nó thích những chuyến phiêu lưu. Chỉ có như thế nó mới cảm thấy được tồn tại. Suy cho cùng thì chính nó làm nó khổ sở. Mọi chuyện quá trễ để thay đổi, và không hướng nào tốt hơn hướng nào. Nó, chính nó lèo lái con thuyền đó đến vùng nước nguy hiểm này, và bây giờ nó đối mặt để vượt qua. Chân trời không xuất hiện ở đằng xa, không có dấu hiệu của đất liền hay bất kỳ điều gì đảm bảo rằng sau cơn bão này nó sẽ được an toàn. Nhưng nhảy khỏi cũng không phải là một ý hay cho tình huống này. Nó nhắm mắt mà lao thôi.

large (7)

Điều quan trọng và mấu chốt nhất vẫn là: trong trái tim nó có hình ảnh người khác. Hình ảnh đó quá đậm và sâu sắc, khiến nó có thể làm bất cứ điều gì để giữ lại, để nuôi nấng và che chở cho cái hình bóng đó. Nó biết nó sẽ bị đau đớn lắm, và nó đang đau lắm rồi. Trí lực nó không đủ khỏe mạnh để cân bằng với cơ bắp của trái tim.

2AM. Nó lao chiếc scooter nhỏ xí giữa đêm.  Nó khoan khoái hít thở bầu không khí ma mị và quyến rũ của màn sương đêm. Sao vui thế,  sao mà hạnh phúc thế. Và nó không ở một mình. Áp sát vào cái lưng to bản và khô khốc là nàng công chúa của nó. Những dòng suy nghĩ của nó rơi xuống, hòa vào mặt đường ướt át sau cơn mưa đêm. Tim thắt lại, môi vẫn giữ nụ cười hạnh phúc. Nàng ôm chặt nó, nàng sẽ làm tất cả để nó được an toàn, được vui vẻ và được ở bên nàng. Đồng thời nàng cũng hiểu rằng nó sẽ không thuộc về nàng và ngược lại. Dòng cuộc sống đánh dạt hai linh hồn vào với nhau, va vào nhau như những cơn sóng va vào bờ đá, rồi lại vỡ toang trắng xóa, biến mất không để lại gì ngoài những ký ức vỡ vụn. Nó chấp nhận được chuyện đó, nói đúng ra là trái tim nó muốn chấp nhận điều đó. Vẫn là cái thứ mâu thuẫn quằn quại giữa con tim và lý trí, giữa cái nó phải làm và thật sự muốn làm.

1 tháng sau.

Nó ngồi nhìn nàng khóc. Nước mắt nàng chảy ra với những ký ức về người cũ, về hàng nghìn những câu hỏi vì sao, hàng nghìn những khúc mắc không được giải đáp. Mọi thứ trào ra như con đê vỡ, nàng hỏi nó, nó giấu nổi đau vào và cười khẩy. Nó biết chẳng có câu trả lời nào là thích hợp nhưng nó vẫn nói, nó biết lời nói của nó chỉ là những hạt cát đang trôi tuột qua cái lược. Có điều gì khó chịu hơn khi biết mình là một thứ vô hình một cách cần thiết.

large (5)

Tất cả những ký ức vụn vỡ, không kết nối và vô định ấy nó sẽ ghi đè lên một bản nhạc. Đó là phương pháp hiệu quả để mỗi khi nó mở bản nhạc ấy lên mọi cảm xúc và hình ảnh của khoảng thời gian này sẽ tự khắc lao về từ quá khứ. Nhã nhặn và tinh tế thế đấy. Nó đã làm điều này nhiều lần, và cái kho nhạc ký ức của nó lần này sẽ nhiều hơn một chút.