Tất cả đều có những khoảng trống, là thứ tất yếu phải nằm đó, ngay ngắn, chỉnh chu, để tách sự vật, sự việc ra khỏi nhau, nếu không tất cả trở thành đám hỗn độn nhem nhuốc và vô định.
Trên chuyến tàu siêu tốc của thời gian, Hop ngồi nhỏ nhắn ở một góc, có cửa sổ và bàn ăn phía trước. Con tàu êm đến nỗi có thể dựng đứng đồng xu và ngắm nhìn nó mãi. Tốc độ của con tàu thuộc loại nhanh nhất thế giới, cảnh quan bên ngoài khó mà nhìn rõ được, các vệt màu sắc mập mờ xen kẽ bóng tối, ánh sáng đôi khi lướt qua mặt nó tạo thành điểm chói lòa trong phần nghìn giây. Hop chẳng có việc gì để làm trên chuyến tàu này. Nó phải đặt tấm vé cho đích đến mà nó chẳng mong chờ. Rốt cuộc là nó chỉ thấy nó ngồi đợi. Khoảng không gian này thật hoàn hảo cho mọi thứ nó nghĩ ra được.
Trong khoang cuối con tàu có một cái phòng nhỏ. Nó gọi là Chấm. Ít khi nó bén mảng đến căn phòng này, mà hầu như là quên mất sự tồn tại của Chấm. Mục đích của căn phòng chẳng có gì đặc biệt, sứ mệnh đơn giản là chứa đựng các thứ mà Hop không mong muốn bao giờ, trên đời, nhìn lại lần nữa. Chấm đang chờ đợi nó, khi con tàu chạm đích đầu bên kia là lúc nó phải mở cửa căn phòng. Mỗi lúc như vậy chẳng có gì là thích thú và vui vẻ. Căn phòng có cái mùi ẩm mốc và một màn sương lờ mờ, khi ánh nắng lướt qua thì các hạt bụi phản chiếu tia sáng tạo nên thứ như không gian cùng vô số vì sao. Một nơi tuyệt vời dành cho việc lưu trữ những thứ mỏng manh, nhạy cảm.
Thứ mà Hop sẽ để vào đó là thứ mà nó chẳng bao giờ nghĩ, sẽ có ngày, chính nó, phải cất vào, khóa lại. Mỗi một giây phút trì hoãn việc làm ấy là rất quý báu với nó. Thế mà tốc độ con tàu có bao giờ theo phe nó. Cái thứ ấy nó cất trong chiếc hộp nhỏ, cao tầm 30cm, hình khối trụ lục giác, mặt đáy và nắp nằm vừa trong lòng bàn tay nó. Cái hộp đó gọi là Desoul. Nó phải nhẹ nhàng cất vào đây vì cái thứ ấy không còn tự đứng vững được nữa. Hổ thẹn thay, cái vật thể ấy từng là một phần cơ thể nó.
Con tàu chạy qua một khoảng tối đen như mực, trên tấm kính cửa sổ in rõ chân dung của nó. Nó nhìn, hình bóng trong kính cũng nhìn, tưởng chừng như cả hai có thể lao vào, làm một trận nhừ tử, nhưng điều tốt nhất nó có thể làm là chạm từng ngón tay lên tấm kính, chỉ để hai hình ảnh được tiếp xúc với nhau. Con tàu vẫn cứ lướt đi như vậy. Khi ánh nắng rọi vào thì khoang tàu trắng trở nên sáng rực rỡ. Trên đầu nó, những tiếng nhạc phát ra réo rắt. Nó được quyền chọn bản nhạc nó thích. Và thế là với những khung cảnh dịu dàng, nên thơ nó lồng ghép với tiếng đàn guitar điện cực trầm, tiếng vocal như đã bị xé toang cuống họng, giai điệu tiếp tuyến với nhịp trống, mọi thứ tưởng chừng trái quy luật lại hòa quyện tinh tế và tạo cảm giác an toàn, thoải mái cho nó. Nó biết gu âm nhạc của nó không phổ biến, vì thế nó tránh việc chia sẻ thật sự về âm nhạc. Một là không làm người khác cảm thấy phiền lòng, hai là đây là những gì còn lại mà nó nghĩ là thuộc về nó. Chỉ cần con tàu cập bến kế tiếp, thì nó phải bước ra với thế giới bên ngoài. Khoang tàu này sẽ bỏ không trong thời gian rất lâu nữa, Chấm sẽ đóng chặt im lìm, Desoul sẽ gọn gàng ngăn nắp trong đó. Từng lời của bản nhạc vang lên kia đang kéo những giọt nước mắt của nó ra khỏi khoang chứa ngập ngụa. Mắt nó đỏ cay, nhưng lần này không phải vì ăn cỏ nữa.